Tin tổng hợp

Làm nghề 1 vốn 4 lời của cô gái lên thành phố học

Từ vùng sâu vùng xa lên thành phố học, không có tiền đóng học phí tôi quyết định làm nghề một vốn 4 lời. Mỗi tháng phục vụ đại gia đủ 25 ngày tôi có 25 triệu phụ cấp chưa kể được ở miễn phí trong chung cư xịn xò. Bỗng đến 1 ngày, đại gia hớt hải chạy về dí cho tôi 1 phong bì rồi đ-uổi tôi đi gấp. Đi được nửa đường, mở phong bì ra tôi choán-g vá-ng vì biết mình đã…

QUẢNG CÁO Mô tả hình ảnh

Tôi sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng núi. Cả tuổi thơ tôi gắn liền với những buổi chăn trâu, những ngày mưa lội suối bắt cá, và những bữa cơm độn sắn. Nhà nghèo, cha mẹ chỉ mong tôi học hết cấp ba là đủ, nhưng tôi lại có ước mơ lớn hơn: lên thành phố học đại học, thay đổi số phận.

Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi vừa mừng vừa lo. Số tiền học phí và sinh hoạt phí quá lớn so với hoàn cảnh gia đình. Tôi quyết định không kể với cha mẹ, một mình khăn gói lên thành phố, tự nhủ sẽ làm bất cứ công việc gì để trang trải.

Thành phố hoa lệ nhưng cũng đầy cám dỗ. Tôi lạc lõng giữa dòng người hối hả, và cuộc sống đắt đỏ nhanh chóng đẩy tôi vào cảnh túng quẫn. Một ngày nọ, khi đang phát tờ rơi trước cổng trường, tôi gặp một người phụ nữ tên Linh.

Chị Linh nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi hỏi:

Em đang cần việc làm đúng không?
Tôi gật đầu. Chị Linh mỉm cười, trao tôi một tấm danh thiếp.

Nếu em muốn kiếm tiền nhanh, hãy gọi cho chị.
Tối hôm đó, tôi lưỡng lự mãi trước khi quyết định gọi điện cho chị Linh. Chị mời tôi đến một quán cà phê sang trọng để trò chuyện. Chị nói công việc của tôi sẽ là “phục vụ khách VIP,” chủ yếu là tiếp chuyện, làm bạn đồng hành trong các buổi tiệc.

Mỗi tháng em có thể kiếm được 25 triệu, chưa kể được ở miễn phí trong một căn hộ cao cấp.
Nghe số tiền ấy, tôi không thể từ chối. Tôi tự nhủ rằng mình chỉ làm tạm thời, đủ tiền đóng học phí rồi sẽ dừng lại.

ra. Bên trong là một xấp tiền lớn, kèm theo một lá thư ngắn:

“Em là một cô gái tốt, đừng để cuộc đời cuốn em vào những con đường không lối thoát. Hãy bắt đầu lại từ đầu, sống đúng với ước mơ của mình.”

Tôi choáng váng. Hóa ra, ông Minh biết rõ những khó khăn và giằng xé trong lòng tôi.

Tôi dùng số tiền ấy để đóng học phí và thuê một căn phòng trọ nhỏ. Từ bỏ công việc cũ không dễ dàng, nhưng tôi biết mình phải làm thế để không phụ lòng ông Minh.

Tôi tìm một công việc bán thời gian tại quán cà phê, lương không cao nhưng đủ để sống tạm. Dù cuộc sống khó khăn, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.

Những ngày tháng sau đó, tôi tập trung vào việc học. Tôi cũng không quên lời ông Minh: “Sống đúng với ước mơ của mình.”

Ba năm sau, tôi tốt nghiệp và tìm được một công việc ổn định tại một công ty truyền thông. Một ngày nọ, trong một buổi hội thảo, tôi tình cờ gặp lại ông Minh. Ông trông già hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp như ngày nào.

Em đã làm được rồi, phải không? – Ông mỉm cười.
Tôi gật đầu, không giấu được xúc động.

Tất cả là nhờ ông.
Ông Minh lắc đầu.

Không, đó là nhờ chính em. Em đã chọn con đường đúng đắn.
Cuộc sống không dễ dàng, nhưng tôi học được rằng, khi chúng ta đủ dũng cảm để rời bỏ những thứ không thuộc về mình, cuộc đời sẽ mở ra những cơ hội mới.

Ông Minh không chỉ là một vị khách, mà còn là người đã giúp tôi tìm lại chính mình. Tôi không biết giờ ông sống ra sao, nhưng tôi luôn giữ lời dặn của ông trong lòng, như một kim chỉ nam cho những bước đi tiếp theo.

Sưu tầm

Blog cá nhân, sưu từ các nguồn online, chúng tôi không viết nội dung này

About the author

chuchudo

Leave a Comment